Gặp lại tình cũ

  • Người khởi tạo Người khởi tạo hoavt
  • Ngày gửi Ngày gửi

hoavt

Thành viên cơ bản
2/4/13
195
44
GẶP LẠI TÌNH CŨ
chuyện chép lại bởi SONG HÀ

Đi tỉnh công tác. Buổi trưa họp xong rút điện thoại gọi cho chàng. Nghe giọng khê khê, nhừa nhựa của một người có tuổi, mình nói dạ cháu chào bác, bác cho cháu gặp anh Tuấn Anh chút được không ạ! Bên kia ho hai cái nói bác nào, Tuấn Anh đây. Em đang ngồi đâu để anh đến. Mình bảo chưa biết ngồi đâu, để em chọn cái quán cà phê rồi nhắn anh địa chỉ nhé. Chàng lại ho hai cái nói ô kê, đến ngó em phát, để xem sau 15 năm thời gian mất dạy đến mức nào!

Trời nắng gắt, đi bộ một quãng tìm quán cà phê mà mồ hôi chảy ướt đầm sau lưng. Trên vỉa hè, mấy người xe ôm đậy mũ trên mặt lơ mơ ngủ. Một chị bán nước mía đang cầm quạt xua ruồi. Xe bus chạy ngược chạy xuôi. Tiếng loa của anh bán hàng rong ọ ẹ cất lên bài hát gì đó, giọng Thanh Tuyền buồn rớt “Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn…”. Cái thị xã nhỏ bé này vẫn thế, như cách đây 15 năm trước, khi còn sinh viên có lần chàng từng dẫn mình về đây chơi.

Quán cà phê đây rồi! Bây giờ thì ngồi trong quán, gọi một ly đen đá cho giống ngôn tình ba xu, nhắn cho hắn cái tin, rồi ngồi vác mặt ra đường nhìn ngắm thật kỹ cái nơi đã đẻ ra cái thằng – từng làm khổ đời mình nhất. Cái đứa mà mình từng chết đi, sống lại mấy lần vì nghĩ không đến được với nhau thì sống cũng coi như đang đi nạng bên lề cuộc đời mà thôi.

Hơn nửa tiếng sau. Đang check zalo thì điện thoại báo có cuộc gọi. Giọng chàng hổn hển “Em ngồi chỗ nào nhỉ?”. Mình bảo anh đến chưa, em đang ngồi gần cửa sổ đây. Ngó ra thấy một trung niên đang dựng chân chống con xe Attila cũ rích không biết nên gọi là màu gì vì trông rất lem nhem. Dựng xe xong, trung niên rón rén cởi mũ bảo hiểm màu hồng (chắc mượn của vợ) cẩn thận đút vào cốp rồi loẹt quoẹt dép tổ ong bước vào. Mình nhìn qua. Thấy ngờ ngợ nhưng không chắc lắm. Bốn mắt nhìn nhau bối rối. Có một chút ngượng ngùng. Rất nhiều hụt hẫng và thất vọng! Nhưng cuối cùng thì mình cũng buộc phải thừa nhận trung niên này đích thị là Tuấn Anh, chàng lãng tử”của mình” năm nào.

Kéo ghế ngồi. Hỏi chàng uống gì. Chàng lúng túng nhìn quanh rồi ậm ừ uống gì cũng được. Gọi ly đen cho chàng. Trong lúc chờ cà phê tranh thủ vừa hỏi chuyện vừa ngắm chàng. Anh bây giờ thế nào? Chàng gãi đầu. Anh vẫn thế. Con em lớn chưa, chồng làm gì? Mình ngồi thừ ra. Khi người ta nói “vẫn thế” với vẻ mặt và giọng nói ủ rũ, mỏi mệt sau 15 năm gặp lại, nghĩa là người ta không có gì đáng để khoe.

Mà nhìn chàng thì cũng biết. Chàng già đi nhanh quá, mắt quầng sâu nhăn nheo vết chân chim, mỗi khi bật cười vu vơ lộ ra hàm răng xám xịt như răng cải mả. Chàng bận cái áo phông xanh màu lá cây nhìn rất rợ, trên ngực in tên của một hãng dầu nhớt (chắc chàng đi thay dầu xe được họ cho); quần kaki màu bã trầu rộng thùng thình, loang lổ vết cáu bẩn, bên dưới dép tổ ong sứt mép đã được gia cố bằng mấy sợi thép. Và nhất là ánh mắt! Ánh mắt toát lên vẻ bất lực, nhẫn nhục và đầy ẩn ức của một vĩ nhân tỉnh lẻ sinh bất phùng thời. Lãng tử! Ôi lãng tử một thời hoa mộng của em đây ư?

Ngồi hỏi han về người này người nọ một lúc rồi cũng hết chuyện để nói bèn quay sang nhắc nhở kỷ niệm. Ngày ấy mình dại nhỉ, đi chơi chỉ nắm tay nhau nhỉ. Ừm, anh khi ấy không có tiền, đưa em đi lên Tràng Tiền đọc sách chùa, đi qua hiệu kem thấy người ta ăn kem ốc quế thơm nức điếc hết cả mũi mà phải ngó lơ. Vâng, em cũng biết anh không có tiền nên cũng không đòi. Em còn nhớ anh hứa với em, khi nào ra trường công thành danh toại anh sẽ đưa em lên Tràng Tiền ăn bữa kem ốc quế cho thật no. Thế mà em chưa được ăn kem thì đã chia tay.

Nấn ná thêm mươi phút, uống hết ly cà phê, chàng xin phép về đi làm. Mình thở phào nhẹ nhõm, vờ vịt làm bộ luyến tiếc nói ôi sao anh vội thế, lâu lắm mới gặp được nhau tí sao anh vội thế! Chàng loẹt quoẹt dép tổ ong ra chỗ để xe. Loay hoay một lúc, có vẻ như muốn nhắn nhủ điều gì đó, chàng bước xuống xe, cầm mũ bảo hiểm vẫy mình ra.

Trời vẫn nắng gắt, trên tán cây cơm nguội có con chim sâu vừa chuyền cành vừa hót. Một làn gió khẽ khàng thổi qua mát dịu. Chàng chớp chớp mắt như sắp sửa nói ra một điều hết sức thầm kín và hệ trọng. Mình tiến lại gần, không dám nhìn sâu vào mắt chàng vì sợ trong một khoảnh khắc xúc động không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt chàng sẽ rơi.

- Anh nói này!
- Dạ!
- Có tiền đó không, cho anh vay năm chục đổ xăng?
 
"Trời vẫn nắng gắt, trên tán cây cơm nguội có con chim sâu vừa chuyền cành vừa hót. Một làn gió khẽ khàng thổi qua mát dịu. Chàng chớp chớp mắt như sắp sửa nói ra một điều hết sức thầm kín và hệ trọng. Mình tiến lại gần, không dám nhìn sâu vào mắt chàng vì sợ trong một khoảnh khắc xúc động không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt chàng sẽ rơi.

- Anh nói này!
- Dạ!
- Có tiền đó không, cho anh vay năm chục đổ xăng?"
---------------------------------------------
Like kịch liệt cái đoạn này.
 
“Tôi nghèo, đúng! Vì tôi chưa giàu!!! 10 năm nữa gặp lại, để xem ai sẽ cười ai” Chàng trai nói đoạn rồi bỏ đi. Cô là tiểu thư con nhà giàu có, còn anh chỉ là thằng sinh viên nghèo. Một thời gian sau, gia đình cô gặp khó khăn rồi phá sản, cô gái trở thành gái bán rau ngoài chợ. 10 năm trôi qua, cô gái vẫn với công việc bán rau ở chợ, nay già hơn. Một chiều tối, cô đang loay hoay dọn hàng rau để chuẩn bị về nhà, bỗng có người đến đứng trước mặt cô. Cô như chết lăng, tim đập liên hồi. Khuôn mặt ấy, nụ cười ánh mắt ấy, làm sao cô quên được. Đã 10 năm rồi, nay lại gặp lại anh ở đây. Anh vẫn kiên nhẫn nở nụ cười rồi đưa tay về phía cô… Cô cười chua xót rồi móc vội mấy đồng trong ví dúi vào tay anh, nói: “Làm cái đéo gì mà lại thành thằng ăn xin thế này…”
 
CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐÃ HẾT ĐỜI
(Ngôn tình ký túc chiều cuối tuần)

“Mười bảy tuổi em đâu hay từ đó
Ta khởi đầu lận đận thuở con trai"...

Sinh ra đã trót đa tình, ta không nhớ nỗi đời mình đã phải lòng bao nhiêu ánh mắt. Trong tình yêu không có chỗ cho phép thống kê, có ai cân đong đo đếm số lượng bao giờ? Nhưng ánh mắt nào cũng khiến lòng khắc khoải.

Em có một khuôn mặt đẹp, dịu dàng. Lần đầu tiên chạm ánh mắt em, nụ cười em, ta chợt hiểu vì sao tim mình phải đập.

Hơn ¼ thế kỷ trước, 21 tuổi, bổn giang hồ thường cột chéo vạt áo trước bụng, chân co chân duỗi đứng lơ vơ trước cổng KTX 135 Trần Hưng Đạo, Q.I mỗi khi rảnh rỗi và mỗi khi không chắc là rảnh rỗi. Em 19 tuổi, học cùng khoa, khác ngành, sau hai khóa. Buổi trưa, em thường đi về một mình. Rất đều đặn và rất đúng giờ. Luôn luôn một mình và luôn luôn đúng giờ. Trong mắt ta, em hiện ra cô đơn và chăm chỉ.

Gửi xe xong là em vào thẳng nhà ăn ở tầng trệt. Con gái đẹp và cô đơn (hoặc tại ta muốn tin là em đang cô đơn) thường không muốn hao phí thêm sức lực cho một vòng lên xuống mấy tầng lầu ký túc xá. Em chắt chiu nguồn sống giành năng lượng cho nụ cười tỏa nắng. Nhẹ nhàng, đằm thắm, hồn hậu...đủ cho lòng ta tan chảy.

Trong nhà ăn, em luôn ngồi một mình một bàn. Ngay ngắn mà vẫn xô lệch. Ta không chịu nỗi sự chống chếnh của chiếc ghế kế bên không có người ngồi. Bèn gọi phần cơm, kéo ghế ngồi đối diện em. Ta chưa từng xin phép. Em chưa từng phản đối.

Suốt bữa ăn, ta cứ nói huyên thuyên chi địa đủ chuyện trên trời dưới biển. Em nghe hay không kệ em. Em không nói gì, không hỏi tên ta, chỉ thỉnh thoảng đỏ mặt nhoẻn cười.

Ối trời, nụ cười…! Một phần đời ta chỉ loay hoay không biết phải làm gì để nụ cười đó là của riêng mình. Ở những bàn kế bên, đám con trai KTX cứ trộm liếc sang phía bàn của ta và em, cố tìm cơ hội ngắm khuôn mặt em và nghe trộm câu chuyện chỉ mỗi mình ta nói. Những cái nhìn ghen tỵ không dấu giếm. Kẻ thiếu dũng khí vẫn thường nhìn người to gan bằng cặp mắt ghen tỵ không dấu diếm. Thường thôi!

Luôn luôn, ta là người xong bữa trước. Đặt trước mặt em một quả chuối, một ly trà đá, ta đứng lên ngay không nấn ná: "Em về sau nhé, anh đi trước". Lòng run run mà giọng thì quả quyết, đầy ắp quyền uy. Đủ cho những cặp mắt con trai những bàn bên thêm một lần tròn lên ghen tỵ. Sự táo tợn cũng đủ cho em đỏ mặt.

Một ngày, hai ngày, rồi một tuần... Ta vẫn không nhớ là mình từng nói với em những điều gì. Thật ra thì cũng chẳng cần phải nói điều gì. Điều định nói và muốn nói không nằm trong câu nói. Ta nghĩ thế và em hiểu thế.

Ta biết tên em, D.H, nhưng vẫn thích riêng gọi em là Diễm. Em có biết tên ta hay không thì ta không rõ. Ta không xưng tên, không hỏi gì em, chỉ nhẫn nại bê ly trà đá, quả chuối đặt trước mặt em, nhẫn nại chờ em đều đặn từng buổi trưa tan lớp, nhẫn nại ngồi đối diện cùng bàn nói huyên thuyên chi địa dù em có nghe, có hiểu hay không cũng mặc.

Một tuần sau, buổi trưa, vừa nhác thấy bóng em, Lê Đình Dũng, khoa Sử, bạn cùng phòng 409B đã đấm mạnh vai ta: "Girlfriend của mày về đó". Dũng là thằng cà chớn, nó nói chuyện khác có bao giờ ta tin. Riêng câu đó – "girlfriend của mày" – thì ta tin lắm. Tin bởi muốn tin, bất chấp có là sự thật.

Chỉ chừng đó, rồi thôi. Đôi khi nghĩ lại, ta tiếc là đã quên không tìm cách...lưu ban để có cơ hội ở lại ăn trưa cùng em thêm 2 năm nữa. Rất có thể đời ta sai lầm từ độ đó. Nói như gã thi sĩ Nguyễn Danh Lam bạn ta, "phố gầm lên, bắn ta trệch vào lề", bắn ta khỏi ký túc xá, bay ra đường và thành Người Của Giang Hồ. Phố nhọc nhằn, chỉ nụ cười em mà ta đau đáu mang theo xếp gọn gàng sâu vào ký ức là vẫn dịu dàng, đẹp đến nao lòng.

Ta đi xe đạp, không thèm cưỡi ngựa, người thì thấp bé nhẹ cân chứ không cao lêu đêu như gã Don Kihote tài ba xứ Mantra. Em chỉ lo đèn sách ở Sài Gòn, chưa từng đến làng Toboso bên Tây Ban Nha xa xôi, không biết muối thịt lợn ngon nhất xứ và cố nhiên là đẹp hơn bội phần so với nàng Dulcinea nổi tiếng. Vậy mà ta nhớ.

Nhớ là nhớ, không duyên do gì sất. Gặp bạn cũ, có cơ hội là ta lại hỏi thăm. Nhưng ta không về KTX tìm em. Ta sợ em chẳng nhớ. Ta sợ quay về, ký túc xá chen chúc người với người mà lòng vẫn vắng tanh. Sợ khi tay mình gõ mà "Cửa phòng thì mở cửa lòng không/ Mắt em không có hình anh ở".

May mà em học rất khá. Nói chung, những cô gái mà bổn giang hồ trót phải lòng, ngoài đẹp nao lòng – tất nhiên – đều phải rất thông minh. Và nhờ thế trái đất vẫn tròn.

Mùa Thu năm 1996, ta đang hoàn tất những học phần cuối cùng của chương trình Cao học khóa IV. Em vừa mới bắt đầu những môn đầu tiên của chương trình Cao học khóa VII. Đại giảng đường trường ĐHTH TP Hồ Chí Minh nhường ra hai chiếc ghế cạnh nhau để em ngồi cạnh ta - vì ta muốn thế - trong hai học phần chung Triết học và Phương pháp luận giảng dạy đại học cho hơn 300 Nghiên cứu sinh và Học viên cao học của toàn thành phố.

Giải lao giữa hai phần bài giảng môn Triết học (của GS Nguyễn Tình), ta bưng 1 ly đen không đường cho mình, 1 ly nước cam cho em đặt lên lan can lầu 3 trước đại giảng đường. Em chống tay tên lan can, ấp tay vào thành ly nước, xoay xoay những dấu hỏi của mình – ta đoán thế. Ta khoanh tay cầm ly cà phê, lưng tựa lan can, đứng đối diện để ngắm em. Ta lớn rồi, ta không huyên thuyên nữa.

Chính em là người hỏi trước: “Anh sắp tốt nghiệp chưa?”. Ta kiêu bạc: “Còn lâu. Em còn học, anh sẽ chưa tốt nghiệp. Không có bằng thì anh cũng đã học xong rồi, học phí đóng đủ, em đừng lo”. Em cười, lại cười, không nói gì thêm, chỉ nhấm nháp, không rõ lời ta hay ngụm nước.

Đột nhiên em hỏi: “Sao anh thích nói chuyện với em?”. Ta bình thản: “Chỉ để hỏi D.H một câu thôi: hồi nhỏ đến giờ, có gã trai nào nói với em rằng em đang sở hữu một nụ cười tuyệt đẹp chưa?”. Em hơi đỏ mặt: “Cách nói hơi khác, nhưng nội dung đó thì…nhiều. Anh…không sao chứ?”

Tất nhiên là không sao. Nhưng trong một sát na thời gian, ta dường như... á khẩu. Đứng trước một khuôn mặt đẹp, một đôi mắt có lửa có khói đang nhu mì cúi xuống, ta còn biết nói gì.

Hồi lâu, chính em – em chứ không phải ta – đột ngột phá tan sự im lặng bằng một câu hỏi bạo gan: “Và, anh có chết trong đôi mắt đó không?”. Thề với tất cả các loại thần thánh từng hiện hữu và chưa được phát hiện, phút đó lòng cuồng lên, nhưng ta không hề run. Không biết ta đã suy nghĩ trong một phần triệu giây hay suốt một kỷ hà thời gian, câu trả lời, rất thật, vẫn buột khỏi lòng ta nhanh hơn ánh sáng: “Không! Đôi mắt ấy không làm anh chết. Đôi mắt em làm anh cảm thấy ấm áp”. Và: “Anh sẽ không chết. Anh muốn sống trong đôi mắt đó”…

Trộm nhìn sang, đang lấp lánh vui mắt em chợt đổ buồn. Vì sao, phải nhiều năm sau ta mới mơ hồ hiểu.
Giá mà có thể viết thêm. Nhưng đã không hề có gì để thêm. Điều duy nhất mà ta có thể làm là ở cả hai học phần học chung cho Cao học và Nghiên cứu sinh toàn thành khóa ấy, ta đều giành vị trí thủ khoa. Cả bài thi lẫn bài luận, điểm của ta đều gần như tuyệt đối. Vì có em học chung. Vì trong mắt em, ta không thể xếp vị trí thứ hai, không thể đứng sau ai hết.

Nhưng chỉ chừng đó thôi. Không lưu ban, cũng không kéo dài, ta bỏ luôn việc học, bỏ luôn giấc mộng sách đèn và tương lai với những mảnh bằng. Sau đó không lâu, rời giảng đường, em cũng theo ai đó đi xa lắm. Xa nửa vòng trái đất. Và không quay trở lại…

Chưa bao giờ bắt đầu nên câu chuyện cũng không bao giờ được gọi là dang dở. Không đầu không cuối, không thuộc về đâu cả, chỉ lòng ta vẫn lang thang đâu đó với mùa thu đã cũ. Và cứ ơi ới gọi thầm tên em suốt phần đời còn lại.

Em ạ, tại mùa thu thôi đấy. Từ đó đến giờ không gặp, nhưng anh biết là đoạn viết dở dang này em sẽ đọc. Chỉ mong vậy thôi, để có cơ duyên cho em nở lại một nụ cười. Nụ cười đó không làm anh chết. Nụ cười em chỉ làm anh cảm thấy ấm áp. Ấm đến tận bây giờ, và lâu hơn thế nữa...
18.6.2018
NGUYỄN HỒNG LAM​

39441797_10210015473863468_7572634208842022912_n.jpg


Nguồn: View: https://www.facebook.com/NguoiCuaGiangHo04/posts/10210015515864518?__tn__=K-R