Hầu hết dân công trình thì ngày nào cũng đi ăn nhậu , ai rồi cũng than sức khoẻ kém quá vì ngày phải làm tối ăn nhậu tới khuya. Đối với dân công trình gần như một thứ tư duy quái đản, nhưng không làm không được, nghiệp hay sao đó. Tuy cái này gần như là văn hóa giải quyết công việc độc đáo ở các quốc gia Châu Á, phương Tây thấy cũng có, nhưng mà uống 1 2 ly rượu theo dạng enjoy để bàn công việc, ở Việt Nam cứ như giết nhau, mỗi người mỗi đô mà cứ lên lon chậm hơn là ko có thành ý hợp tác, em khinh anh hả các kiểu, đến là nản.
Hàn, Đài, Nhật thì ban ngày nó cày như trâu, tối thì đi tiếp khách. Việt Nam giờ thì cái văn hóa này đang kéo lùi sự phát triển kinh tế và suy kiệt sức khỏe nòi giống chứ chả thấy đóng góp gì được gì nhiều. Ban ngày thì làm việc bơi bơi, lo lên kế hoạch tối đi nhậu để "giải quyết công việc", mà nhậu xong quắc cần câu rồi biết mợ gì đâu mà giải quyết, rồi ngày hôm sau lại phải mời ra gặp để giải quyết công việc. Trong khi bọn Tây cũng những vấn đề công việc đó, bọn nó hẹn đối tác lên thẳng công ty họp hoặc đi ăn trưa giải quyết rốp rẻng, tối lại về với gia đình, nghỉ ngơi chơi thể thao giữ gìn sức khỏe.
Càng tham gia nhiều dự án thì càng ngán ngẩm vụ nhậu. Nhậu sơ sơ vài chai, hoặc đi cafe trao đổi, nói chuyện hai bên hiểu nhau hơn, có khúc mắc gì thì rõ ràng để giải quyết luôn. Phần lớn toàn sát phạt tới bến, mà không xác định tới bến thì không theo được dự án luôn.
Một thứ tư duy ăn đậm vào tư tưởng người Việt Nam, muốn làm ăn là phải bia rượu, có lần tiếp khách hàng bị gan, mà ổng uống như hạm luôn, mình uống không kịp thế là ổng dỗi bảo anh bị gan còn uống được xx lon sao mày uống có yy lon là thế nào, hổng lẽ nói thẳng ông muốn chết thì chết mình ông đi đừng kéo tui theo. Kỹ sư nhậu kiểu kỹ sư, công nhân nhậu kiểu công nhân, từ thầy tới thợ, ngày làm được nhiêu đâu mà cứ hết giờ là đi nhậu, chả hiểu để làm gì ? Phải chăng cái này cũng là một cách sàng lọc tự nhiên thôi. Ai yếu hơn thì chết trước. Vui vẻ gì, âm thầm giết nhau là chính, zô zô zô. Rồi tới một ngày, bao nhiêu tiền kiếm được sẽ trả cho bác sỹ trong đau đớn, tuyệt vọng. Và mừng rỡ vì thoát lưỡi hái của tử thần... (nếu may mắn).
Hàn, Đài, Nhật thì ban ngày nó cày như trâu, tối thì đi tiếp khách. Việt Nam giờ thì cái văn hóa này đang kéo lùi sự phát triển kinh tế và suy kiệt sức khỏe nòi giống chứ chả thấy đóng góp gì được gì nhiều. Ban ngày thì làm việc bơi bơi, lo lên kế hoạch tối đi nhậu để "giải quyết công việc", mà nhậu xong quắc cần câu rồi biết mợ gì đâu mà giải quyết, rồi ngày hôm sau lại phải mời ra gặp để giải quyết công việc. Trong khi bọn Tây cũng những vấn đề công việc đó, bọn nó hẹn đối tác lên thẳng công ty họp hoặc đi ăn trưa giải quyết rốp rẻng, tối lại về với gia đình, nghỉ ngơi chơi thể thao giữ gìn sức khỏe.
Càng tham gia nhiều dự án thì càng ngán ngẩm vụ nhậu. Nhậu sơ sơ vài chai, hoặc đi cafe trao đổi, nói chuyện hai bên hiểu nhau hơn, có khúc mắc gì thì rõ ràng để giải quyết luôn. Phần lớn toàn sát phạt tới bến, mà không xác định tới bến thì không theo được dự án luôn.
Một thứ tư duy ăn đậm vào tư tưởng người Việt Nam, muốn làm ăn là phải bia rượu, có lần tiếp khách hàng bị gan, mà ổng uống như hạm luôn, mình uống không kịp thế là ổng dỗi bảo anh bị gan còn uống được xx lon sao mày uống có yy lon là thế nào, hổng lẽ nói thẳng ông muốn chết thì chết mình ông đi đừng kéo tui theo. Kỹ sư nhậu kiểu kỹ sư, công nhân nhậu kiểu công nhân, từ thầy tới thợ, ngày làm được nhiêu đâu mà cứ hết giờ là đi nhậu, chả hiểu để làm gì ? Phải chăng cái này cũng là một cách sàng lọc tự nhiên thôi. Ai yếu hơn thì chết trước. Vui vẻ gì, âm thầm giết nhau là chính, zô zô zô. Rồi tới một ngày, bao nhiêu tiền kiếm được sẽ trả cho bác sỹ trong đau đớn, tuyệt vọng. Và mừng rỡ vì thoát lưỡi hái của tử thần... (nếu may mắn).