Về Miền Tây (copyright by SubaruLover)

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Ở thành phố HCM chán chê và mệt mỏi. Tôi lại vác ba lô lên đi bến xe Miền Tây. Tôi đón xe bus, đi bộ,... và cuối cùng cũng đến bến xe.

Chai nước cuối cùng trong ba lô đã cạn. Cơn khát cồn cào trong họng. Đành phải mua chai nước dọc đường mà bạn bè nói coi chừng giả. Nước còn giả nữa thì còn gì để giả.

Gặp hai đứa Tây gái lớ ngớ. Bọn xe ôm cứ lãng vãng hỏi đi hoài. Ngôn ngữ bất đồng khiến cho hai đứa Tây gái thêm chút lúng túng.

Theo cách nhìn của tôi thì hai đứa nó muốn tìm xe bus mà chúng dọ quanh chẳng thấy bảng xe bus nào như bên Tây. Ngay cả tôi lo mọ hết 5 giờ mới mò đến được bến xe này.

Để an toàn cho tôi thì tôi la lên:

- Để tui hỏi hai đứa này muốn đi đâu.

Mấy người xe ôm thở phào và dạt vào trong lề. Tôi hỏi chúng từ đâu đến và cần gì.

Chúng là hai đứa du lịch lang thang gốc từ Hà Lan. Đi từ Thái sang Kam và dọc theo Châu Đốc đến Cần Thơ và lên tận tp HCM.

Chúng chìa bản đồ ra. Cái bản đồ như thế này chỉ làm cho chúng thêm thắc mắc vì nó không đúng chuẩn bên Tây. Tôi bảo chúng chịu khó đi bộ từ bến xe đến góc đường này kia rồi đón xe bus vào trung tâm thành phố.

Tôi hỏi có sợ không? Một câu hỏi dư thừa vì chúng đã trải qua Thái Kam cho đến Cần Thơ và về nơi đây.

Chúng cảm ơn rối rít và tôi nhìn sâu và kỹ từng đứa một. Hai cái mặt sạm nắng và hai bộ tóc chắc hôi như cú. Cổ thì nhễ nhãi mồ hôi và đóng mấy bợn lớp bụi đường.

Sự dò quét ánh mắt của tôi khắp thân thể chúng khiến chúng giật mình nhưng có lẽ chúng hiểu nên chỉ cười và nháy mắt.

Hai đứa đi giật lui nở nụ cười vẫy vẫy nhẹ cánh bàn tay như lời chào. Tôi lại quét mắt vào hàm răng hai đứa và hai đôi môi mõng vốn dĩ của bọn gái Tây.

Nghe nói gái Hà Lan cũng dễ gần gũi vì vùng cao dân số ít và có truyền thống tự do ... Tôi chỉ nở nụ cười nhẹ và nói lơi nhẹ cho dù chẳng tha thiết gì:

- May I join with you two in couple days ?

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Hai đứa bất ngờ với lời đề nghị. Đứa nghiên đầu nhìn xéo thẳng vào vai tôi, đứa nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi chỉ giang 2 tay nhẹ ra như ý muốn nói tôi vô tư.

Một đứa nói:

- Where are you headed ?

Tôi đổi ý trong đầu nhanh chóng và nói:

- In the heart of Mekong Delta. Some where is not in my mind yet!

Hai đứa nhìn nhau và nói OK và quay lại nhìn tôi hơi chăm chăm.

Tôi nhận ra tôi không đủ vài thứ cho chuyến đi sâu vào miền quê cho nên tôi chỉ bên kia đường có hiệu thuốc và các cửa hàng tạp hoá.

Cả 3 đứa băng qua đường khá khó khăn giữa những dòng xe không bao giờ trống trãi dù một giây.

Tôi mua ít thuốc trụ sinh, cảm sốt, đau bụng, tiêu hoá, băng vết thương, tuýp thoa da, thuốc xịt muỗi,... Qua tạp hoá mua ít muối, vài thứ ăn khô,... Chẳng mấy chốc thì căng đầy ba lô.

Hai đứa kia cũng tự mua ít thứ ở nhà thuốc và các tiệm tạp hoá.

Tôi nói với hai đứa tôi muốn vào Tràm Chim để xem lời đồn đãi nơi bảo tồn thiên nhiên này. Chúng gật đầu nhanh chóng.

Thế là trở lại bên xe và bắt xe đi Mỹ Tho.

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Xe đi ra khỏi bến xe nhanh chóng. Đến gần Tân An thì có dấu hiệu lạ. Xe quành đi quành lại 3 lần. Hai đứa kia thắc mắc thì tôi nói:

- They want to sell some passenger seats for other buses. They cannot earn enough money when the bus only filling up half of seats. We will be moved to another bus. Don't worry! They know how to manage our seats.

Hai đứa lắc đầu.

Ghế chúng tôi bị bán qua xe khác. Xe khác chạy nhanh như giặc để về bến kịp thời vì bản thân nó bị tài xê quành đi quành lại.

Tôi nghĩ hai đứa này cũng đã trãi nghiệm nhiều nhưng cái kiểu bán khách thì chúng mới biết.

Tôi có dịp quan sát kỹ hơn hai đứa con gái lạ này. Thật tình là chúng bắt đầu hôi như cú rồi. Bọn "du lịch bụi" này chẳng thiết gì sạch và dơ, miễn chúng tồn tại và đủ sức lang thang. Làm sao cho chúng có chỗ tắm, đi chung như thế này thì cũng hơi ngại cho tôi.

Tôi hỏi chúng về Thái về Kam. Chúng kể những trãi nghiệm cũng hay. Có cảm giác chúng thích Thái hơn. Chúng đưa ra cái map và đánh dấu những nơi đi qua. Các điểm dừng chân bên Thái dày đặc.

Tôi hỏi tại sao chúng không ngại Kam và Việt (vì Thái đã phát triển du lịch lâu rồi). Chúng kể chúng có hội nhóm đi du lịch bụi xa và cùng chia sẻ những kinh nghiệm. Đây là chuyến đi bụi lần thứ 3.

Tôi kể con gái Việt thì khó đi xa như vậy vì ngại đủ thứ trong đó có ngại bị hiếp. Hai đứa nhìn nhau cười mĩm và nói chúng nó biết Việt Nam còn bị phong kiến ảnh hưởng nặng và con gái đa số không được học nhiều kỹ năng sống nên phụ thuộc vào đàn ông.

Đề tài đi du lịch bụi được tôi khai thác để biết thêm. Tôi thừa nhận chưa từng đi du lịch bụi như thế.

Đến chiều toi thì xe đến ngã ba Trung Lương.

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Tôi dự tính đến Mỹ Tho, có cái khách sạn sát bờ sông Tiền khá đẹp ở. Nhưng hai đứa này thì không thích, chỉ thích đi bụi ngủ bụi hoặc ở nơi rẻ tiền.

Phía Đông Bắc của Mỹ Tho là vùng đất cao và mua này sông Tiền ít có nước đưa vào sâu cho nên các con kinh rạch nhỏ hơi bị tù nước và nước màu xanh xanh ghê ghê. Trạm bơm nước phía Đông Nam Mỹ tho thì lại ưu tiên bơm cho kinh Nam Thu để dẫn nước xuống vùng ngập mặn Gò Công.

Tóm lại tôi chẳng mặn mà Mỹ Tho gì cho mấy ngoài vùng dọc theo kinh Năm Thu cho tận Gò Công.

Tôi chia sẻ điều đó với hai đứa gái Tây. Nhưng hai đứa lại muốn biết nước các rạch tù túng và xanh xanh như thế nào
clear.png


Thay vì nhảy xuống Ngã Ba Trung Lương thì chúng tôi lại nhảy xuống Mỹ Tho và lội bộ vào gần chợ Mỹ Tho để ăn hủ tiếu vĩa hè khi trời đã sụp tối.

Hủ tiếu thịt ít quá nên chúng tôi lại qua quán phở lớn hơn ăn tiếp và bảo bỏ thịt gấp 3. Chúng tôi thật sự cần chất đạm để đi bộ nhiều.

Sau đó chúng tôi mướn xe lôi đi dọc theo con đường về Gò Công nhưng khi thấy thưa dân thì vội nhảy xuống và đi bộ về phía Bắc vượt qua vài thửa ruộng trên bờ bao đất để tiếp cận kênh Năm Thu.

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Tôi phải dùng đèn pin mới mò mẫm đến tận kênh Năm Thu.

Tôi nói kinh này là kinh "Autumn Five Times" vì cần đến 5 mùa Thu mới đào xong con kinh 40km bằng sức người là chính.

Tôi nói thêm:

- Ears to ears from the past told everybody that there will be lucky and healthy when washing or bathing the whole body. We should take this advance.

Tôi chỉ muốn hai đứa này nó tắm cho xong để còn thưởng thức mùi thơm con gái, chứ đi gần chúng mùi cú cứ ngầy ngậy lên mũi thì còn gì cái máu lãng mạn nữa.

Chúng tự nhiên ở trần, chỉ mặc quần xì líp đi mò dần xuống kênh. Thấy chúng tắm trong màn đêm mà lòng tôi tưng tưng một cách lạ thường.

Đã vậy chúng cởi quần xì líp ra vò giặt và mặc lại trong nước.

Khi chúng bước lên, thân thể với lưng ngắn so với tỉ lệ và cặp mông to hơn tôi nghi cùng hai cái đùi thuôn thuôn cho kẻ đi bộ nhiều như hiện rõ giữa ban ngày.

Chúng vò giặt áo ngực mặc lại thì tôi chỉ có quần đùi xuống tắm và nhìn thân thể chúng trong màn đêm.

Tôi tắm nhanh thay cái quần đùi ướt và mặc lại quần áo.

Thật tình tôi chỉ muốn ngủ khách sạn chứ không thể ngủ nơi bụi rậm giữa ruộng đồng mênh mông này.

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Tôi biết cái xứ Hà Lan có nhiều nơi công cộng con gái thoải mái tắm ngực trần như đàn ông. Cũng có vài chỗ xông hơi thì ai cũng khoả thân trong phòng hơi mà chẳng ngại ngùng.

Cái xứ nó vậy vì tỉ lệ sinh đẻ ít quá một thời và cần người đi làm lính cho thực dân khiến cho người ta khá thoải mái. Nhưng khi dân số đông hơn và không có ai đi đánh trận thì sự kín kẽ không theo kịp để hạn chế dân số phát triển.

Tôi bàn bạc với 2 đứa nên trở lại Mỹ Tho kiếm cái nhà trọ nào qua đêm để rồi đi đến Tràm Chim ngày hôm sau. Hoặc là đón xe đi Cao Lãnh xuyên đêm ngủ trên xe.

Hai đứa nó nói là thích luôn di chuyển. Thôi rồi, phải ngủ trên xe, đó là điều tôi chẳng thích. Nhưng liều luôn, lần đầu tiên đi bụi cho biết.

Thế là men theo các bờ bao đất giữa các thửa ruộng quay lại thành phố.

Xa xa có ánh sáng và có ánh điện cùng âm thanh xập xoè. Chúng lại hỏi: "What is that?"

Tôi giải thích đó là đám cưới. Ở quê thì tôi biết chắc là đàn gái vì thường chỉ có đàn gái mới có xập xình về đêm. Tôi giải thích cho chúng nghe thế nào là đàn gái, đàn trai, nhóm họ, rước dâu,... Tôi nói thêm là thường ở quê 50% lấy nhau rất xa và qua mai mối. Nhờ vậy mới phối giống đồng đều tránh bịnh tật và xung đột gene.

Tôi nhấn mạnh thêm: "That is natural call and evolution".

Tôi kể về Na Uy và Đan Mạch một thời tăm tối chỉ vì chuyện lại giống khiến cho nhiều quái nhân dị thường. Câu chuyện dân gian anh hùng Beowulf là 1 ví dụ cho thấy sự tăm tối trong các nhóm người chỉ quây quần truyền giống lẫn nhau. Hoặc bên Anh Quốc có chuyện Avalon về King Authur có con với chị họ và thời điểm đó mới khai sáng được Anh Quốc.

Một đứa nói: "Wow ... Interesting! How do you know such those things ?".

Tôi chỉ nói: "Movies".

Tôi lại kể xưa kia người Việt cổ có câu chuyện 100 trứng nở 100 con trai ... Vì như thế 100 đứa đó mới đi toả tìm 100 con gái khác và cơ hội bị xung đột gene thấp hơn khi qua vài đời.

Khi đi ngang nhà có đám cưới, bọn con trai la lên khi tự dưng có 2 đứa da trắng đi chậm nhìn vào. Điện thì có cái máy nổ chạy xình xịch. Cái loa dzởm rống lên những bản nhạc vui. ....

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Có đứa xỉn xỉn vội chạy ra cầm ly rượu mời hai đứa và tôi nhấp.

Tôi biết chắc tay này rất thích cô dâu nhưng lại đành để cô dâu mai theo chồng ở nơi xa. Thường là thế, những ai si tình và thất vọng hay say và có những hành động lạ.

Tôi nháy mắt hai đứa và nhấp tí rượu. Hai đứa cũng nhấp theo. Có bà chị nào đó đi ra hỏi:

- Đi đâu mà tối khuya ở trong này vậy trời ?

Tôi trả lời:

- Tụi tui đi du lịch bụi và lang thang tìm hiểu văn hoá miền Tây .... Vui đâu thì dừng đó .

Tôi nhấn mạnh "Vui đâu dừng đó". Cái thằng say xỉn vội nói cà nhựa:

- Mấy người cứ vào ... chơi ...

Nó té xuống đất cái đùng vì quá xỉn. Được thể tôi xốc nó lên và nháy mắt hai đứa. Tôi nói nhỏ với chị đó: "Tụi tui đói rồi, định đi ra phố kiếm chỗ ăn". Tôi dừng chừng đó và tôi đủ biết bà chị này thông minh. Bà chị liền nói:

- Hỏng sao! Mời vào, sắp nhóm họ rồi ...

Tôi dìu tên say rựu vào nằm một xó bên hông nhà phía ngoài. Lát sau hắn sẽ tỉnh.

Tiếp 3 chúng tôi là 1 thằng thầy giáo dạy Anh Văn
clear.png
Trông hắn khá sáng sủa hơn những thanh niên xung quanh. Bọn con nít quây xung quanh một lát rồi cũng tản đi.

Hai cô gái tạm gọi là Luv và Ev.

Luv thì tóc quăn quăn buôn từng lọn mỏng hai bên thái dương và 1 chùm dài quấn lên sau ót. Luv có cái mũi hơi kỳ là có 1 cục mũi ở chóp nổi rõ.

Ev thì tóc thẳng và ngắn ngắn với cái cằm nhọn và đôi mắt sâu hơn.

Cả Luv và Ev tóc vàng vàng với đôi mắt có màu.

1 giờ sau thì bà con tới đầy đủ và cũng gần 11 giờ khuya. Các bà già thì ngồi đầy bộ ngựa bên phải trong lúc các ông già thì ngồi kín cái phản bên trái. Tôi giải thích cho Luv à Ev ông bà già quê khi có con hay tách biệt và ngủ riêng.

Ba má cô dâu tuyên bố cho chuyện nhóm họ và cô dâu vén màn đi ra chào bà con trước khi theo chồng. Cô dâu mặc áo dài đỏ và được trang điểm rất hoa hoè.

Vái lại bàn thờ xong và quay lại đứng gần mẹ. Ba cô dâu giới thiệu từng bà con và từng họ cho cô dâu tiền và nhẫn.

Sau đó nhạc xùm xoè trở lại cô dâu thay đồ nhưng giữ bộ tóc và trang điểm ra rạp trước nhà chào bạn bè.

Lúc này tôi để thằng thầy giáo Anh Văn tía lia với Luv & Eve và đám thanh niên tò mò hỏi chuyện thông qua nó. Vậy cũng vui và tôi có thể thảnh thơi nhìn nhìn hai đứa và đám con gái quê.

Đồ ăn dọn ra từ từ. Tôi để đám thanh niên tò mò tự do tiếp đãi Luv & Ev. Tôi rảnh rang ăn cho no bụng.

Tôi lén xin bao thư và để ít tiền vào đó. Khi cô dâu tới bàn thì tôi vội đứng lên làm đại diện bàn nói và gom các bao thư tặng cô dâu. Như thế tôi chứng tỏ không ăn chùa và làm như được mời dưới ánh mắt của người lớn.

Cô dâu vội vào nhà nghỉ ngơi. Tôi biết chắc chắn ít giờ nữa đàn trai tới rước dâu.

Bà con một số về, một số ở lại chờ đàn trai. 1 bàn khác đã tụ được 1 đám thanh niên sẵn sàng đấu rượu với đám thanh niên từ nhà trai. Tôi chỉ cho Luv & Ev và giải thích rằng nhà trai đến nhà gái thường có 1 nhóm uống rượu rất dữ và nhà gái cũng có 1 nhóm đễ "nghinh chiến". Nhà trai chứng tỏ không bị gục và nhà gái muốn đánh gục nhà trai. Cái nét văn hoá chiến nhau bằng rượu của hai đàn trai gái là thế.

Thằng thầy giáo nói là nó bà con với cô dâu và có nhà gần đây. Nếu không phiền thì về nhà nó ngủ qua đêm và nó phải ở lại để giúp lo thu xếp hậu rước dâu.

Thế là nhóm chúng tôi được đưa về nhà khác. Thằng đó nói chẳng ai ở nhà cả và chúng tôi được tự do ngủ thoải mái ở ... phòng khách. Phòng khác cũng có 1 phản và 1 bộ ngựa hai bên hai bàn chữ H. Hai cái mùng căng xong thì nó đi trở lại đàn gái.

Khi nó đi thì tôi ra cái ao sau nhà múc nước xúc miệng rửa mặt và lau mình.

Khi tôi quay lại thì trong mùng phía bên kia diễn ra 1 cảnh tượng mà tôi thật sự rất sốc ....

Hai thân thể không mảnh vải đang quyện vào nhau như hai con rắn uốn éo chậm chạp nhẹ nhàng không một tiếng động. Chỉ có sự khe khẻ tiếng thở và da cọ vào da.

Tôi không thể bước qua cánh cửa nên đành đứng bên mép cửa đứng nhìn ...

Hai con rắn trườn qua nhau và đổi đầu lại nghịch nhau và cùng uốn éo theo một nhịp điệu của tiếng nhạc vô hình nào đó ....

Xa xa tiếng hò reo của nhà gái đón nhà trai vang tới nghe rất rõ. Tiếng pháo đì đùng ...

Lúc này hai con rắn với nhịp địeu tạo sóng cuồn cuộn nhấp nhô mạnh hơn bao giờ hết và những âm thanh lạ lùng bật ra rõ hoà vào tiếng pháo vào rồi những hơi thở mạnh từng đợt bật ra ...

Tiếng pháo vừa dứt tôi cũng lùi lại trở về cái ao sau vườn với những cảm giác kỳ lạ đang xen và cũng như cơn buồn ngủ xâm chiếm. Tôi cỡi đồ nhảy xuống ao tắm một chút và trở lại vén mùng ngủ trong lúc phía bên kia 2 cơ thể bình thường đang bắt đầu nhịp thở của giấc ngủ.

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Sáng mở mắt thì trời đã sáng trưng.

Mệt mỏi và chuyện 2 con rắn quyện nhau hồi hôm làm tôi suy nghĩ và thấy rợn rợn. Tôi không biết bọn này là bọn lang thang vô học hay là bọn tìm cảm giác lạ khi đi du lịch bụi.

Bửa ăn trưa sớm do thằng thầy giáo đãi tại nhà. Đơn giản chỉ có cơm, rau vườn, cá vườn chiên chấm nước mắm.

Sẵn dịp tôi lượng trình độ hai đứa gái Hà Lan. Nếu OK thì đi Tràm Chim, chỉ là bọn vô học thì biến ngay.

Thế là tôi hỏi đất nước Hà Lan và các nước xung quanh. Hỏi chong chóng gió đa số dùng làm gì (không phải chủ yếu xay lúa). Hỏi về Đông Ki Sốt. Đại khái hỏi về lịch sử và nhân văn.

Vốn dĩ tôi ham đọc từ khi làm phụ hồ cho đến giờ nên trên Trời và trong lòng đất đều .... Biết Tuốt. Bọn Mít Đặc nói ra vài câu cho dù hay thì vẫn mít đặc.

Sau khi "tra khảo" kiến thức địa lý và nhân văn thì tôi thấy hai đứa này rất khá. Cộng thêm thằng thầy giáo kia cũng tá lả nhiều chuyện mà nó học qua sách vỡ Anh Văn với hai đứa gái cũng chứng tỏ mức độ nào đó đáng để đi cùng tôi lang thang và cũng đáng để tôi giới thiệu vài đặc điểm của dân Mỹ Tho.

Xong bửa cơm thì đã 10 giờ.

Chúng tôi tạm biệt đi theo các con đường đất vô định chỉ trực về hướng Bắc (để đến phần Đông Bắc Mỹ Tho).

Đi dần dần thì thấy khu đất càng cao và mực nước trong các con mương càng thấp. Nước thì xanh xanh với những thực vật li ti trong nước (tảo). Tôi vốc một ít nước lên trong lòng thì thấy nó trong và ... rợn rợn.

Nước tù là thế. Mặc dù gần sông Tiền nhưng không có cách nào nước nó lên xuống theo thủy triều được cho vùng này.

Tôi xin 1 nhà cho xem phía sau vườn. Đặc trưng vùng này sau vườn bao giờ cũng có 1 ao nước. Nước ào này dùng để tắm và cả ăn uống. Nước thải đổ ra mương.

Ao được tích nước vào mua nước nổi và dùng dần dần để tránh nước xanh xanh ngoài các kênh tù xâm nhập vào.

Khi có điện vào nông thôn thì nước các kênh tù càng thêm xanh vì người ta mua máy bơm nhỏ của Liên Xô để tưới cây hòng tăng năng suất (sức người tưới có hạng). Càng tưới cây thì nước trở lại càng ô nhiểm vì kèm theo phân vô cơ và thuốc trừ sâu.

Sẵn có cô gái khoảng đôi mươi gần đó. Tôi nhờ là hãy tưới các luốn hành như thường tưới, chỉ tưới 1 lần. Tôi muốn cho 2 cô gái Hà Lan thấy con gái Miền Tây rất khoẻ.

Cô gái Mỹ Tho đôi mươi đó lấy 2 thùng tưới vuông treo vào đòn gánh. Đi xuống mương tù nối với kênh nhỏ tù bằng cầu thang. Múc đầy 2 thùng đi lên từ mặt nước đến mặt đất cả mét. Hai thùng hai bên đòn gánh nặng tổng cộng cả 40 ký lô. Cô gái Mỹ Tho thoăn thoắt đến giữa 2 luống hành và tưới.

Gái Mỹ Tho khoẻ và dẽo dai là thế. Cho dù bên ngoài nhìn nữ tính và tay yếu chân mềm, nhưng đa số họ xách ghánh nước tưới cây vườn rất cừ và khoẻ.

Tôi cảm ơn mọi người và dẫn 2 đứa hướng về Mỹ Tho

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Vì là chuyến đi bụi vô định cho nên thời gian không là gì cả. Ăn ngủ không phải là vấn đề. Tôi quyết thế, nghĩ thế, và thử 1 lần như thế.

Sau khi thấy vùng nước tù trong các rạch/kênh/mương nhỏ và cách sống của dân ở đó đối phó với nước tù thì chúng tôi trực chỉ xuống hướng Tây Nam để vào Mỹ Tho.

Khi đến Mỹ Tho thì cả người tôi nhờn nhợn mấy lớp mồ hôi vì đi bộ quá dài. Hơn 4 giờ chiều mới đến Mỹ Tho bằng đôi chân. Sau khi ăn xong thì tôi lại mua đôi sandal Biti's xốp mới để dự phòng cho đôi Biti's tôi đang đi. Bọn chúng thì mang sandal ngoại nên không lo gì mấy.

Ăn bụi xong thì tôi mặc cả với xe lôi chạy tới ... Cao Lãnh. Hai đứa gái Hà Lan dành trả tiền xe. Tôi mua ổ bánh mì thịt và chai nước cho tài xế. Ước tính khoảng giữa khuya mới đến được Cao Lãnh.

Ngồi trên xe lôi thật phiêu diêu làm sao. Có gì đó kông an toàn và thật mong manh. 3 đứa chung tôi cứ xoay chỗ ngồi để có thể dựa lưng cho đỡ mỏi. Nhờ vậy tôi có thể lượng được lượng mỡ thịt của hai đứa gái Hà Lan khi vai kề vai mông sát mông và đùi cạ đùi.

Thỉnh thoảng xe ngừng chạy nghĩ ngơi cho bớt nóng máy.

Bác tài xế là thầy giáo trước 1976. Nhưng sau đó phải nghĩ dạy vì chương trình học hồi xưa không thích hợp với tư tưởng và chân lý mới. Sau đó thiếu người nên người ta gọi thầy dạy lại 1 thời gian và cũng phải nghỉ dạy vì miếng cơm manh áo của cả nhà. Thầy nói thêm:

- Đời sống giáo viên bây giờ khá lên, nhưng tui bỏ nghề lâu quá và khó vào lại biên chế đành phải chịu kiếp xe lôi.

Tôi cũng nói trắng ra:

- Em có thể kiểm tra những gì thầy dạy cho học sinh? Hai đứa ngoại bang này em cũng kiểm tra rồi. Chỉ ngại đi cùng bọn vô học du thủ du thực thì uổng công.

Thầy phá cười lên và thao thao 1 bài giảng như thể đang đứng trên lớp.

Sau đó thầy rớt nước mắt và cả 4 leo lên xe đi tiếp.

Tôi mũi lòng quá và dịch lại cho bọn chúng nghe. Bọn chúng hỏi tại sao và tôi giải thích nhiều thứ và những mốc thời gian của lịch sử.

Sự im lặng kéo dài. Gió phần phật thổi vì do xe chạy.

Tôi đưa bàn tay mở ra đặt lên đầu gối của Luv đang ngồi kế bên và nhìn Ev. Ev đặt bàn tay lên bàn tay tôi rồi đến Luv. Cả 3 bàn tay xiết lại và tôi quay qua Luv nhìn.

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Khi đến Cao Lãnh thì thầy dừng lại ngã ba có tượng đài liệt sĩ. Tượng đài to vừa phải và có hồ sen tròn.

Tôi bỏ tiền từ 2 đứa đưa vào giấy gói lại để tỏ sự tôn trọng thầy trong cái nghề mới. Tôi hỏi thầy về gia đình. Được biết thầy có con gái mới vừa vào sư phạm ở Cần Thơ . Cô con gái lại nối nghiệp cha. Tôi lại lén kèm theo 2 tờ $100 cho thầy.

Thầy nói:

- Thật sự thầy bỏ nghề không phải vì kinh tế kém ... mà là kiến thức thầy bị hỏng và sai. Khi thầy cãi lại với học trò cũ cũng là người học sư phạm xong. Sau khi tranh cãi xong thì thầy biết thầy không phân biệt được trọng lượng và trọng lực và nhiều vấn đề liên quan tới gia tốc trong Vật Lý. Thầy biết đến lúc thầy phải chuyển nghề vì không thể dạy cho học sinh nhiều thứ thầy chưa hiểu sâu.

Thầy vọt xe đi và tôi kéo Ev và Luv vào bóng tối. Chúng hỏi tại sao. Tôi chỉ nói: "Just look and witness".

Quả thật, thầy quay lại tìm tôi vì ngạc nhiên $200 kèm theo nhưng thầy không thấy chúng tôi và vội đi vì thầy chắc cũng hiểu tôi tránh.

Tôi càng kính thầy hơn vì thầy dám nói thật và dám bỏ nghề.

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Lúc này đã quá khuya.

Sau lưng tượng đài là nghĩa trang liệt sĩ. Hướng Nam là lăng của cụ NSS. Hướng Tây Bắc vào trong sâu có Tràm Chim.

Thật tình mà nói là trong đầu tôi lúc này không nghĩ nhiều đến chuyện tình dục với Luv & Ev. Chẳng phải tôi thanh tao gì hoặc mặc cảm gì mà tôi chỉ sợ dơ.

Quả thật, đi du lịch bụi thì rất dơ. Dơ nó làm mất cả cảm hứng ngoại trừ những người dơ với nhau.

Mà tôi cũng đang dơ vì 24 tiếng qua chưa tắm. Tôi rất khó chịu nhưng ... thử cảm giác du lịch bụi với bọn Tây ra sao.

Bọn Tây có vài giống dân thich đi bụi và ăn ở rất dơ (có gien du mục). Chúng hay đi lang thang bụi bờ. Chính vì điều này một thời bịnh SIDA (AIDS) lan tràn trong nhóm bụi bờ với tỉ lệ rất cao. Chính điều đó nhóm đi bụi (sống du mục) giảm đi rõ rệt.

Đi chung thì chuyện gì phải bàn bạc nhau. Tôi hỏi chúng:

- Inn or anywhere we can take some sleep?

Hai đứa nói anywhere.

Tôi dẫn hai đứa vòng sau tượng đài và vào giữa hàng các ngôi mộ. Tôi chẳng ngại ma hay gì gì thế giới âm.

Hai đứa gái Hà Lan lấy thuốc xịt muỗi lên người. Chúng thay phiên nhau bậm miệng và che mắt để xịt. Tôi cũng được xịt thuốc. Tôi đốt thêm 2 vòng nhan chống muỗi và lấy dầu con ó xanh rảy quanh.

Mỗi đứa dựa lưng mỗi bia mộ ngủ. Tôi chẳng ngủ được vì lần đầu tiên ngủ trong nghĩa trang. Tôi nói hai đứa vì chúng chưa chìm vào giấc ngủ:

- Come here! I can't sleep. I am so scared. I need you two close to me.

Hai đứa xách ba lô ngủ sát hai bên tôi.

Nhìn hai đứa con gái đang ngủ với ngực phập phồng theo hơi thở trong ánh sáng yếu ớt khiến tôi tưng tưng và khó ngủ hơn bao giờ hết. Nhìn 2 cặp đùi, nhìn 4 cánh tay, nhìn 2 đôi vai, nhìn hai cái bụng, và .... ... Ôi sao mà những nơi thiệt là gợn sóng trong lòng.

Hai đứa thở sâu và có chút ngáy. Đi bộ từ 10 giờ sáng và 3.5 giờ ngồi xe lôi khiến chúng mệt mỏi và cả tôi. Nhưng tôi thật khó ngủ và bị phấn khích dữ dội.

Tôi muốn ngủ cho khoẻ để ngày mai đi tiếp nên đếm nhấm. 3 lần đếm từ 1 đến 1000 vẫn chưa thể ngủ. Tôi lại nhớ các dụng cụ và các con vật để cho não mỏi mệt ... Cũng vô ích. Không thể ngủ.

Luv trở mình và nắm tay tôi rồi và nàng thì thào nhỏ bên :

- Let me help you a little bit and take some sleep!

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Lời nàng Luv sao mà dễ thương thật. Thỏ thẻ và nhẹ nhàng bay nhẹ trong gió và thấm dần vào tai tạo xung điện nhẹ tê tê chạy dọc theo cả sóng lưng.

Tôi rùng cả mình và sợ sệt điều gì đó.

Điều gì mình chủ động thì phấn khích nhưng tôi đang bị động hoàn toàn và tay chân như không điều khiển được gì.

Luv quá khéo để tôi chẳng động đậy được và tôi như phần xác và phần hồn đang chuẩn bị tách biệt nhau.

Tôi nghe loáng thoáng như mơ như tỉnh, như có gì đó bồng bềnh trên sóng nước và được sóng tung lên cao rồi rơi lại trên đầu ngọn sóng khác và cứ tiếp diễn.

Có điều gì đó chơi vơi nhưng không có cảm giác rơi từ độ cao. Có điều gì đó ở rất cao nhưng lại không choáng.

Luv nói khẽ điều gì đó ... tôi không nghe vì quá bồng bềnh và như sắp bùng nổ ... chỉ nghe được ... desired ... joyful ... release ...

Hình như có gì đó cuộn tròn tôi quay tít cuốn phần hồn tôi đưa lây mây và rơi tự .... do ...

Tiếng gà gày sớm xa xa như thời điểm tôi cần phần xác và phần hồn trở lại và giấc ngủ đến quá nhanh và tôi chỉ kịp nhận biết: Đêm nay là đêm tôi ngủ dơ nhất trong đời.
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Tiếng loi nhoi và quát nạt om sòm nhưng tôi ngái ngủ và mệt. Luv và Ev xốc vai tôi đứng dậy. Tôi biết có chuyện và có một số người bu quanh. Tôi và hai đứa gái Hà Lan chỉ biết đi thật nhanh như trốn chạy.

Lát sau khi không còn ai theo tò mò thì tôi định vị trí lại và hỏi người ta đi ra bờ kênh gần nhất để rửa mặt. Kiếm vị trí tốt và có cầu đi xuống kênh thì chúng tôi thay phiên nhau xuống tắm. Chúng tôi tắm nhanh vì bọn con nít tò mò tụ lại.

Ra chợ ăn cho no say và đi xuống phía Nam thăm mộ cụ Nguyễnh Sinh Sắc.

Chúng tôi mất 30 phút mới đến nơi và áo quần trên người cũng đã khô.

Ngôi mộ như là 1 công viên. Trước mộ là hồ cảnh hình ngôi sao. Tôi không kịp ngăn Luv và Ev thì chúng đã ngồi mép hồ nhìn thủy sinh trong hồ.

Tôi bảo chúng đứng dậy và đừng ngồi vì ở đây người ta không thích ai ngồi lên ngôi sao 5 cánh. Chúng nhìn hồ và gật gật đầu.

Khi qua nhà sàn Bác Hồ thì ao nhà sàn cạn queo. Tôi hỏi 1 nhân viên sao mà để hồ cạn không có nước. Một lời giải thích mù mờ và thiếu thuyết phục. Có lẽ nhân viên làm dọn dẹp và canh chừng không biết. Tôi chẳng muốn tìm hỏi vì mọi việc có lý do riêng, ví dụ cần làm sạch hồ và cho nước mới vào.

Chúng tôi rời mộ cụ NSS và đi về hướng Tây Bắc. Tôi nói với chúng:

- Tràm Chim is still very far from here. We will get there tomorrow. We may stop by any house to take some sleep. We move by our foot.

Hai đứa gật đầu.

Chúng tôi đi bộ men theo con đường đi về phía Hồng Ngự.

Nhà cửa dọc đường cực kỳ thưa thớt. Những cánh đồng xanh xanh rộng mở. Những hàng cây tràm, những khu vườn, ... và lâu lâu có tiếng máy đuôi tôm hoặc những chiếc tác ráng cao tốc vang vang.

Chúng tôi nhễ nhại mồ hôi và thỉnh thoảng ghé nhà người ta xin nước bỏ vào chai đã vơi.

Nước uống thường để ở kiệu (lu ốm cao có tráng men) trước nhà. Có cái gáo dừa móc ở cột. Ai khát cầm gáo dừa múc uống. Do đó các bịnh sieu vi gan có thể lây truyền.

Bọn chúng không ngạc nhiên ai khát có thể xin uống và uống chỉ bằng 1 gáo dừa duy nhất. Đi bụi thì có ngại gì sợ dơ và truyền nhiễm.

Thỉnh thoảng tôi lại hỏi đường rẻ vào Tràm Chim

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Đi ròng rả 3 giờ mà hai đứa nó không thấy mệt. Thôi thấm mệt chút chút. Dừng chân 10 lần nghĩ ngơi với nhiều chuyện trên trời dưới đất.

Tôi cứ mĩm cười với Luv hoài vì chuyện hồi sớm khuya.

Thỉnh thoảng gặp nhà dân có vườn, tôi hay xin trái cây khi dừng chân để có vitamin. Khi thì chuối, khi thì chùm ruột, khi thì cóc ổi, khi thì mận. Tôi ăn tất cả và hai đứa nó cũng ăn theo. Đi bộ nhiều cần đủ vitamin cũng như năng lượng và nước.

Đến 5 giờ chiều mới vào ngã rẽ tới Tràm chim.

Chúng tôi đi dọc theo kinh xáng nhỏ trên con đường đất. Nhà cửa càng lưa thưa hơn cho dù người ta dự tính phát triển du lịch Tràm Chim. Có lẽ phía Tây của nơi đây là khu du lịch Gáo Giồng đà và đang khai thác nên nơi này vắng hơn.

Tôi hỏi 2 đứa:

- Are you scare if we are so lonely in the heart of this delta ? There is only few of house in our sight.

Hai đứa lắc đầu và cười cười. Đã hơn nửa đường tới đích kể từ Cao Lãnh.

Khi ngồi nghĩ bên đường đất nhìn về phía Tây mà hoàng hôn đang đến, cả ba đều im lặng nhìn đồng ruộng nhiều ô trãi tận đến biên giới Kam.

Tôi đưa hai tay ra nắm hai tay Ev và Luv rồi kể về cuốn sách xưa tôi đọc.

Cuốn sách có nội dung là 3 cô gái và chàng trai lạc vào hoang đảo. Vì vắng xa cộng đồng nên tinh thần bị bấn loạn và thay đổi theo thời gian. Tôi không nói đến đoạn kết.

Ev nói:

- I knew the end of the story. That's so sad.

Luv kể về phim Mỹ cổ xưa về hai đứa anh em họ lạc vào đảo hoang và có con. Sau khi thấy tàu lớn thì đứa bé vô tình ăn trái nho độc. Cả hai anh em đều ăn nho và chết theo.

Hai câu chuyện làm chúng tôi buồn buồn và sợ sợ. Nhưng tôi nói:

- Tràm Chim area has at least 40 human families on the East edge side. They used to be to grow rice and hunt birds and fish in Tràm Chim. Lately, they were moved to East edge side to save the land for big bird Grus antigone sharpii. Now, that big bird has less than 1000 counts in Kam and Viet. 100 year ago, there were thousand and thousand counts. That is so sad. The count in Tràm Chim under 100 for last year. That female big bird give only 2 eggs each year.

Chúng tôi đứng dậy đi tiếp trên con đường đất dọc theo kinh xáng thẳng tắp và hy vọng gặp nhà dân để xin ngủ lại.

(còn tiếp)

 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Đi được 10 phút thì tôi nghe tiếng đò máy phía sau. Tôi quay lại nhìn thì thấy chiếc tác ráng đang lao đi hết tốc lực. Khi gần tới tôi có cảm giác những người trên tác ráng đi hội hè hoặc đám giỗ gì gì đó.

Tôi tự dưng mĩm cười và có gì gì đó mắc cười trong lòng . Hai đứa nói: "What's wrong with you ?". Tôi trả lời to: "EAT !!!!".

Khi cả những người trên tác ráng và chúng tôi nhìn rõ mặt nhau thì tôi ngoắc ngoắc như muốn dừng lại. Tài công giơ máy đuôi tôm cho chong chóng lên khỏi mặt nước. Chiếc tác ráng.vượt qua chúng tôi và chậm dần . Chúng tôi chạy lại . Nguời ở mũi chống cây sào để cố định .

Một đứa nói:

- Hey girls! How are you? What are you doing over here!

Lại có 1 đứa nói được tiếng Anh . Quá tốt . Tôi tóm tắt câu chuyện "ăn chực" đám cưới nằm giữa đồng giữa Mỹ Tho và Chợ Gạo cách đây 2 đêm .

Thằng đó nói lại bằng tiếng Anh:

- It was good experience about people and culture who live in the deep of Mekong Delta.

Nó nói nó đi đám cưới và sẽ nói có 3 chúng tôi tham dự. Nó chỉ đường đi và chỉ 40 phút đi bộ là tới . Chiếc tác ráng vọt đi .

Hai đứa gái Hà Lan cứ cười cười khi chúng tôi đi bộ nhanh . Đi khỏang 20 phút thì gặp căn nhà và có người đứng trước sân . Tôi vội nói:

- Chào má ! Má khhỏe không ?

- Má nào vậy ? - Bà ta chống nạnh nói

- Dạ, má Tám ...

Bà cười nói: "Tao chỉ thứ 4 và ut". Tôi vội nói nhanh: "Chào má Út".

Tôi trình bày cách bắt chiếc tác ráng để có cơ hội đi ăn chùa đám cưới . Có lẻ tôi thật nên má Út cười và bảo:

- Nhìn mấy đứa bay đi ăn trộm thì có .

Tôi nói:

- Dạ , tụi con đi bộ từ Cao Lãnh ..

Tôi cho má Út thấy đôi chân tôi và chỉ đôi chân của hai đứa gái Hà Lan . Má cười:

- Tụi bây đi ăn cưới như mấy con le le gà nước hả . Đi tắm ngay .

Dân Miền Tây là thế đó . Thật tình và tốt bụng cũng như ngay thẳng không thể tả . Tôi thì tắm kênh dọc theo đường đi . Hai đứa gái thì tắm từ nước lu . Nếu tắm ở vắng người thì chắc chắn tôi có dịp thưởng thức các đường cong của chúng rồi . Có má Út tôi ngại quá .

Chiều vàng rực và ửng màu cam cả một vùng trời phía Tây . Má nói:

- Tao cũng đi ăn cưới . Cô dâu nó là cháu tao . Tao đi trước nghen . Tụi bay khi nào xong đi sau cũng đươc .

Tôi lại nhẹ người thêm vì có thêm má Út sẽ nói .

Má Út cầm 2 bó lá dừa đi và dặn tôi đừng quên . Tôi cười nói lại và giải thích cho hai đứa Hà Lan về bó lá dừa .

Người ở quê dùng bó lá dừa khô đó để làm đuốc đi trong đêm . Cho nên họ đi đêm thường đem theo . Khi đến nhà người ta thì dụi tắt và dắt vào nơi nhất định . Khi về thì đốt lên và để dò đường đi . Giữ đuốc cháy vừa phải, sáng rực khi cần, và ngun ngún giữ lửa khi quen đường là cả một nghệ thuật .

Hai đứa gái Hà Lan rất ngạc nhiên chi tiếc nhỏ này . Tôi nói thêm:

- Everything needs money to buy . People live in deep Mekong Delta don't have much money to buy something we can afford them very easy . They have to use anything around them to serve them well.

Hai đứa gái Hà Lan diện cái váy dài mỏng với nhiều nếp gấp (vì xếp để vào ba lô), áo thun cụt tay và một tí xíu trang điểm và tóc chải cẩn thận . Chỉ bấy nhiêu đó thôi tôi thấy chúng rực rỡ trong hòang hôn sắp tắt . Chúng quá khác trong ít ngày đi bụi vừa qua .

Môi mĩm cười nhìn sâu từng đứa một với lòng rộn ràng và vui vui . Cái cảm xúc thân thương nhẹ nhàng dâng lên và dồn vào ánh mắt tôi và nhìn trìu mến về chúng .

Hai đứa đỏ mặt và cũng đáp trả lại tôi những ánh mắt sâu sâu

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
(16)

Đi 1 đoạn thì phải qua cầu khỉ về phía bên trái bờ kinh.

Lúc này hoàng hôn vào phút cuối. Nguyên cái Mặt Trời đỏ cam khá dịu nằm ở hướng Tây sắp chạm chân trời.

Chúng tôi đứng giữa cần nhìn Mặt Trời lặn. Phút cuối của hoàng hôn diễn ra rất nhanh và có thể thấy tốc độ chạy của Mặt Trời lặn mất hoàn toàn.

Mặt Trời chạm đường chân trời và trốn nhanh chỉ trong vòng 1 phút.

Sau khi Mặt Trời mất hẳn thì chúng tôi đi tiếp.

Đường đất bờ trái nhỏ hơn và đứt đoạn nhiều. Đôi lúc chúng tôi phải phóng qua từng dãy đất hoặc chịu cầm dép lội bùn.

Đi 1 đoạn nữa thì có kinh nhỏ xíu vuông góc với kinh xáng và chúng tôi rẻ trái.

Đến lúc này tôi đốt đuốc lá dừa lên cho dù có đèn pin. Tôi muốn cả ba cùng trải nghiệm đuốc lá dừa.

Đặc điểm nhà trong vùng rất sâu là ở trong 1 "ốc đảo". Tức là có miếng đất và ruộng bao quanh. Miếng đất cũng có bờ bao để tránh ngập. Miếng đất có thể có 1-5 nhà và có vườn đủ tự cung tự cấp.

Như tôi đã nói là ở Miền Tây từ lúc xưa đến giờ là người ta lấy nhau rất xa (gần so với xe cộ) để tránh xung đột gien khi mà cái cụm nhà 5-6 cái hoặc cái xóm ít nhà mà chủ yếu là bà con với nhau.

Chính vì thế có con gái ở Miền Tây khi lấy chồng xem như là "mất con". Cái quan niệm "mất con" vẫn còn tồn tại dù giao thương bây giờ khá nhanh và mạnh.

Nhiều câu hò điệu lý của miền Tây nói về làm dâu xa nhà với những câu chữ thật buồn chỉ để ru con mà thôi.

Chúng tôi tới thì có ít người biết đón tiếp. Cái thằng nói tiếng Anh được hơi xỉn và xa đám nhậu ngồi cùng bàn với chúng tôi. Má Út bận rộn phía sau với việc nấu đồ ăn. Lát sau con vợ của thằng đó tới ngồi chung. Chúng tôi giới thiệu với nhau chút thân thế và nghề nghiệp.

Thằng nói tiếng Anh được là thầy giáo Hoá học, tốt nghiệp ở Cần Thơ khoá năm 95-99. Con vợ nó là học trò của nó mà nó mê, học xong PT thì ít tháng sau nó cưới liền. Thời gian học ở Cần Thơ thì nó luyện Anh Văn hòng đi tp HCM xin việc làm ở công ty ngoại quốc. Xin việc chẳng thành nên 1 năm về Cao Lãnh dạy học.

Con vợ nó kể là thấy thầy giáo đẹp trai, trẻ, sinh lòng để ý. Nhưng quá dại khi tìm tới nhà thầy hoài vì mê thầy. Rất may thầy thương tình và cưới sau khi tốt nghiệp.

Thằng đó tên Tuấn, vợ nó tên Thắm.

Tôi bảo thằng Tuấn dẫn 2 đứa gái ngoại bang giới thiệu về đám cưới quê từ chuẩn bị cho tới những diễn biến. Mặt nó sáng rỡ và vội dẫn đi. Con vợ nó lui lại vào bếp.

Tôi 1 mình đi xem cái rạp, cổng vu quy với đủng đỉnh, lá dừa, và bẹ chuối. Hy vọng thằng Tuấn giới thiệu mấy món rất đặc trưng của đám cưới Miền Tây như thế này.

Trang trí kiểu cây nhà lá vườn như thế này cần nhiều nhân lực. Các cô kết đủng đỉnh, các chàng dựng rạp bọc vỏ bẹ thân chuối. Họ thường ở xa đến. Cứ thế có thể biết nhau và quen nhau.

Chừng 30 phút sau chúng tôi quay lại bàn cùng chia sẻ những câu chuyện về văn hoá và truyền thống. Hai đứa gái Hà Lan nói về những đôi guốc gỗ và những điệu vũ đám đông.

Hình như người Việt không có điệu vũ tập thể đám đông. Kam có, Thái có,...

Tự dưng cái cát sét vang lên bài Bésame Mucho .... Điệu nhạc này làm 4 chúng tôi xốn xang vì một thời quá quen thuộc . Thằng Tuấn vội kéo Luv ra khoảng trống nhún nhảy và đưa vào một điệu khiêu vũ nào đó. Lúc đầu đạp chân nhau nhưng chúng nó cũng dần dần quen bước. Eve kéo tôi vào điệu nhạc khiêu vũ

Bé ... sa ... me .... Bé ... sa ... me .... mu .... cho ....

Bài hát cứ lập đi đập lại bởi bọn say rượu cầm đàn hò hát thay vì cái cát sét . Đúng là có bọn say rượu hát đàn thì cái say say của chúng truyền sang chúng tôi ...

Đám con nít quay quần xem cả 4 chúng tôi khiêu vũ trong điệu nhạc nào chẳng biết. Chỉ biết xoay vòng, nắm tay giật tới giật lui, chân bước qua lại tới lui và xoay vòng ...

Bé ... sa ... me .... Bé ... sa ... me .... mu .... cho ....

Tôi phát hiện ra thằng Tuấn nó rất kỳ kỳ trong các bước nhảy. Mắt nó cứ dán vào mắt Luv và nó tìm cách cọ sát rất nhiều với Luv. Tục nhất thỉnh thoảng nó cài đầu gối giữa hai đùi của Luv kéo lên và tìm cách lấy tay bấu vào mông Luv.

Tôi bảo Ev nhìn thử xem. Sau khi nhìn vào động tác thì Ev cười và nói: "Are you jealous?"

Thật tình tôi có chút chút ghen nhưng ... trước mặt tôi là Ev. Trong tay tôi là tay Ev. Tại sao không là Ev lúc này ????

Tôi cầm tay Ev lên giơ bàn tay cao để Ev xoay vòng. Tôi chạm nhẹ phần dây nịch vú trong áo và dùng hai ngón tay kéo ra một chút và thả ra. Sau cú xoay vòng thì Ev cười cười với ánh mắt tinh nghịch. Cứ thế tôi thử vài điểm khác để xem phản ứng của Ev nhưng không quá đáng như thằng Tuấn đối với Luv.

Bé ... sa ... me .... Bé ... sa ... me .... mu .... cho ....

Mỏi mệt thì chúng tôi quay lại bàn. Thằng Tuấn và tôi từ chối bị ép rượu từ bọn nhậu. Nó khôn khi không nhậu tiếp vì khi say say xỉn xỉn thì làm sao nói chuyện với hai đứa Hà Lan.

Con vợ thằng Tuấn mặt cho một đống. Chắc các cử chỉ của nó không qua mắt được con vợ vốn rất hiểu tính nết 35 của nó.

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Cũng như ngày vu quy nhóm nhọ trước là bà con họp mặt bên nhà cô dâu và cha mẹ cô dâu trình bày "mất con". Sau đó cho quà, đãi tiệc, và người ngoài bà con cho quà.

Khi tiệc đãi bắt đầu thì nhiều người đến đông hơn và kín cả 10 bàn.

Khi thằng Tuấn đi khỏi bàn thì tôi nói với Thắm (vợ Tuấn):

- Không có gì phải lo. Tụi anh ...

Thắm cắt lời ngay:

- Anh không biết tính ảnh. Khi con mồi đã vào tầm ngắm thì ảnh không buông tha đâu. Em rất khổ vì cái thói trăng hoa của ảnh rồi.

Tôi chẳng biết nói gì hơn. Thôi thì hì hục ăn cho đã. Nếu không có cái đám cưới này thì chúng tôi giờ này phải gặm đồ khô mang theo với nước lã. Tôi vốn thích ăn tương đối đàng hoàng chứ không thích ăn lương khô kiểu lính trực nơi núi cao rừng rậm.

Ăn xong tôi tìm má Út nói ít câu. Má Út oang oang nói nhóm tôi đi Tràm Chim. Những người lớn nói làm gì có sếu đầu đỏ xem lúc này, tháng nữa mới có. Tôi nói chỉ xem cho biết và ghi nhận đã đến Tràm Chim.

Tôi quay lại chỉ có Ev. Ev nhìn tôi hất hàm về phía Thắm. Tôi hiểu ngay thằng Tuấn đã kéo Luv đi đâu xa rồi. Tôi hỏi:

- Em biết họ đi đâu không? Hay là chia nhau đi tìm ?

Thắm nói ngay:

- Anh khùng hả. Ảnh đã đi rồi thì làm sao mà tìm?

Tôi hỏi:

- Em gặp tình cảnh này mấy lần rồi ?

Thắm tức tối nhưng không trả lời. Và tôi trong lòng cũng tức lắm. Tôi tức Luv hơn là thằng Tuấn. Tôi rang giữ vẻ thoải mái và ngồi xuống trò chuyện với Ev. Thắm đi phía sau nhà. Ev nói với tôi: "Let's find them".

Tôi nắm tay Eve đi men theo bờ bao của mảnh đất ốc đảo. Đi 2 vòng chẳng thấy dấu hiệu của họ. Tôi dắt Ev trở lại bờ kinh nhỏ (cái rẻ vào nhà này) nơi mà các xuồng và tác ráng đậu để người ta đi ăn nhóm họ.

Tôi biết có người giữ đám xuồng và tác ráng này. Tôi hỏi 2 người đó có cặp nào đi về và đi hướng nào. Họ chỉ về 1 hướng.

Tôi cùng Ev im lặng men theo bờ đất không đèn pin không đuốc.

Quả thật ... đi chừng 10 phút chúng tôi nghe tiếng động ở gốc cây dừa ven đường ...

Tôi nắm tay Ev và cả hai nhận ra Tuấn và Luv. Tôi kéo Ev đi khẽ xa hơn và rồi kéo chạy theo ánh sáng dọi của đèn pin tôi đem theo. Khi mệt thì chúng tôi dừng lại và thở dốc.

Sẵn tay trong tay tôi kéo Ev lại gần sát và thở vì mệt lên vai Ev và thả tay Ev. Tôi chỉ chờ dấu hiệu từ Ev ...

(còn tiếp)
 

Cu-Li

Thành viên chính thức
14/5/13
162
11
Ev ôm chầm tôi trước và tôi đáp trả. Tôi không muốn đi trước 1 bước với Ev nhưng sự chủ động tiếp theo sẽ là tôi.

Tôi có cảm giá Ev như là người điện. Đụng đâu như là sáng mờ lên đó để tôi cảm giác trực quan những đường nét. Những sự sáng mập mờ như là phản ứng đáp lại một cách tốt lành từ Ev.

Sự ngọt ngào của bờ môi, sự nóng bỏng của hơi thở, sự nhiệt tình của thân thể ... từ Ev đến nhanh và mạnh mẽ khiến tôi luống cuống và có gì đó rất vụng về không theo kịp ...

Tôi sực nhớ ra điều gì đó khẽ nói:

- I don't have any protection .

Ev thì thào:

- I believe in you. You must believe in me.

Sự so le giữa tôi và Ev như 2 tay thợ nấu ăn mới gặp nhau mà đang cuống cuồng cùng nấu một số món cho khách đang đói cồn cào chờ đợi để ăn cho thoã mãn.

Hai thợ nấu ăn làm rớt song, muỗng, nĩa, liên tục. Đã vậy rồi nêm nếm hụt và khi mặn khi nhạt. Cũng như lửa khi nhiều khi ít khiến cho một số thì khét đắng, một số thì tanh tanh ...

Sự đồng điệu chưa có cho nên khiến cả hai tuột dốc nhanh cho dù cũng hoàn thành menu cho thực khách đang đói cồn cào cần no cái bụng.

Eve nhỏ nhẹ trong veo:

- It should be better for next time.

Tôi cười nói nhỏ:

- It's so good. Your are so perfect!

Hai tay thợ nấu ăn dọn dẹp sạch sẽ và chuẩn bị lại một menu mới.

Lần này mọi thứ cân đo đong đếm cẩn thận hơn nhưng cái sự đùa nghịch và giả làm ảo thuật để thêm phần phấn khích và tạo cảm giác bất ngờ.

Như thế mặn ra mặn, ngọt ra ngọt, đôi lúc có sự hoà trộn nào đó. Và những gia vị khác thêm nhanh cho có kết quả lạ trên từng món và óng ánh nhiều màu sắc.

Lửa được điều khiển tốt hơn để khi ấm, khi nóng, khi bùng cháy vừa phải và trở lại liu riu ... Nước được thêm vào cho đúng liều lượng để các vị thấm đúng để tạo cảm giác khi mới ăn và cái hậu sau ăn biến chuyển ....

Và rồi một cái chão lớn cho món cuối cùng, Eve cùng tôi cho dầu vào chão dưới lửa to. Tiếng xèo xèo vang to do dầu bùng lên, những nguyên vật liệu cho vào chão được cả hai tung lên và rớt vào chão nhiều lần. Những gia vị bỏ vào và những cú lắc chão để mọi thứ trộn lại nhưng giữ được màu sắc tươi tắn và sẽ tạo cho cảm giác ăn thỏa mãn.

Cú lửa to cuối cùng cho cháy trên chão để thức ăn có chút xạm đen ít tạo thêm nhiều vị lạ. Sự dứt điểm đó như là thời điểm thăng hoa với bao nhiêu công sức nấu nướng có được kết quả tốt đẹp.

Chiếc vung được đậy lại. Lửa tắt. Cái nóng và tiếng dầu và nước còn âm ỉ kéo dài. Vung mở ra, một đám khói với nhiều hương vị đồ ăn tỏa ra nghi ngút cả gian nhà bếp.

Ev và tôi cùng ôm chặt nhau và cho nhau những lời nhỏ nhẹ như là mừng cho một cuộc hợp tác nấu ăn thành công ...

Nghĩ mệt một lát thì tiếng Luv và Tuấn ở xa nói:

- Ev! The bridegroom's company is coming!!!!

Tôi và Ev thu dọn nhanh cùng đứng lên và đi về phía họ và cả 4 đi về nơi có đám cưới.

Đuốc lá dừa được tôi và Tuấn đốt lên để tạo ánh sáng soi đường. Tiếng máy đuôi tôm của đoàn nhà trai từ xa rõ dần.

(còn tiếp)