Ở thành phố HCM chán chê và mệt mỏi. Tôi lại vác ba lô lên đi bến xe Miền Tây. Tôi đón xe bus, đi bộ,... và cuối cùng cũng đến bến xe.
Chai nước cuối cùng trong ba lô đã cạn. Cơn khát cồn cào trong họng. Đành phải mua chai nước dọc đường mà bạn bè nói coi chừng giả. Nước còn giả nữa thì còn gì để giả.
Gặp hai đứa Tây gái lớ ngớ. Bọn xe ôm cứ lãng vãng hỏi đi hoài. Ngôn ngữ bất đồng khiến cho hai đứa Tây gái thêm chút lúng túng.
Theo cách nhìn của tôi thì hai đứa nó muốn tìm xe bus mà chúng dọ quanh chẳng thấy bảng xe bus nào như bên Tây. Ngay cả tôi lo mọ hết 5 giờ mới mò đến được bến xe này.
Để an toàn cho tôi thì tôi la lên:
- Để tui hỏi hai đứa này muốn đi đâu.
Mấy người xe ôm thở phào và dạt vào trong lề. Tôi hỏi chúng từ đâu đến và cần gì.
Chúng là hai đứa du lịch lang thang gốc từ Hà Lan. Đi từ Thái sang Kam và dọc theo Châu Đốc đến Cần Thơ và lên tận tp HCM.
Chúng chìa bản đồ ra. Cái bản đồ như thế này chỉ làm cho chúng thêm thắc mắc vì nó không đúng chuẩn bên Tây. Tôi bảo chúng chịu khó đi bộ từ bến xe đến góc đường này kia rồi đón xe bus vào trung tâm thành phố.
Tôi hỏi có sợ không? Một câu hỏi dư thừa vì chúng đã trải qua Thái Kam cho đến Cần Thơ và về nơi đây.
Chúng cảm ơn rối rít và tôi nhìn sâu và kỹ từng đứa một. Hai cái mặt sạm nắng và hai bộ tóc chắc hôi như cú. Cổ thì nhễ nhãi mồ hôi và đóng mấy bợn lớp bụi đường.
Sự dò quét ánh mắt của tôi khắp thân thể chúng khiến chúng giật mình nhưng có lẽ chúng hiểu nên chỉ cười và nháy mắt.
Hai đứa đi giật lui nở nụ cười vẫy vẫy nhẹ cánh bàn tay như lời chào. Tôi lại quét mắt vào hàm răng hai đứa và hai đôi môi mõng vốn dĩ của bọn gái Tây.
Nghe nói gái Hà Lan cũng dễ gần gũi vì vùng cao dân số ít và có truyền thống tự do ... Tôi chỉ nở nụ cười nhẹ và nói lơi nhẹ cho dù chẳng tha thiết gì:
- May I join with you two in couple days ?
(còn tiếp)
Chai nước cuối cùng trong ba lô đã cạn. Cơn khát cồn cào trong họng. Đành phải mua chai nước dọc đường mà bạn bè nói coi chừng giả. Nước còn giả nữa thì còn gì để giả.
Gặp hai đứa Tây gái lớ ngớ. Bọn xe ôm cứ lãng vãng hỏi đi hoài. Ngôn ngữ bất đồng khiến cho hai đứa Tây gái thêm chút lúng túng.
Theo cách nhìn của tôi thì hai đứa nó muốn tìm xe bus mà chúng dọ quanh chẳng thấy bảng xe bus nào như bên Tây. Ngay cả tôi lo mọ hết 5 giờ mới mò đến được bến xe này.
Để an toàn cho tôi thì tôi la lên:
- Để tui hỏi hai đứa này muốn đi đâu.
Mấy người xe ôm thở phào và dạt vào trong lề. Tôi hỏi chúng từ đâu đến và cần gì.
Chúng là hai đứa du lịch lang thang gốc từ Hà Lan. Đi từ Thái sang Kam và dọc theo Châu Đốc đến Cần Thơ và lên tận tp HCM.
Chúng chìa bản đồ ra. Cái bản đồ như thế này chỉ làm cho chúng thêm thắc mắc vì nó không đúng chuẩn bên Tây. Tôi bảo chúng chịu khó đi bộ từ bến xe đến góc đường này kia rồi đón xe bus vào trung tâm thành phố.
Tôi hỏi có sợ không? Một câu hỏi dư thừa vì chúng đã trải qua Thái Kam cho đến Cần Thơ và về nơi đây.
Chúng cảm ơn rối rít và tôi nhìn sâu và kỹ từng đứa một. Hai cái mặt sạm nắng và hai bộ tóc chắc hôi như cú. Cổ thì nhễ nhãi mồ hôi và đóng mấy bợn lớp bụi đường.
Sự dò quét ánh mắt của tôi khắp thân thể chúng khiến chúng giật mình nhưng có lẽ chúng hiểu nên chỉ cười và nháy mắt.
Hai đứa đi giật lui nở nụ cười vẫy vẫy nhẹ cánh bàn tay như lời chào. Tôi lại quét mắt vào hàm răng hai đứa và hai đôi môi mõng vốn dĩ của bọn gái Tây.
Nghe nói gái Hà Lan cũng dễ gần gũi vì vùng cao dân số ít và có truyền thống tự do ... Tôi chỉ nở nụ cười nhẹ và nói lơi nhẹ cho dù chẳng tha thiết gì:
- May I join with you two in couple days ?
(còn tiếp)